Hơn 5000 học viên của Bow101 mà Bow từng tiếp xúc qua, đủ mọi độ tuổi đủ mọi thành phần. Trẻ nhất 16 tuổi, lớn nhất chừng gần 70 tuổi. Cũng đủ mọi ngành nghề. Ngoài freelance và các chủ studio ngành ảnh là đông nhất thì hầu như nghề nghiệp nào cũng có. Có người là KTS, nội thất, họa sĩ, bác sĩ, kỹ sư nông nghiệp, dầu khí, thiết kê thời trang, nhạc sỹ, giảng viên đại học, nhà báo, dancer, model, diễn viên, doanh nhân đại gia gì cũng có đủ.
Mỗi người một mục đích học nhiếp ảnh khác nhau. Mỗi người có một môi trường làm việc khác nhau. Có người thành công, cũng có người gian nan… Nhưng hôm nay Bow chợt nhớ tới vài trường hợp đặc biệt ấn tượng nên sẽ kể mọi người nghe chơi:
Những tấm ảnh trị giá nhiều triệu đô la:
Cái này nhiều học viên cùng khóa năm 2014 chắc nhớ. Anh này làm giám đốc kinh doanh ở một tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam. Anh thường đi công tác xa nên có mua một bộ máy ảnh. Anh đi học chỉ vì muốn hiểu hơn về tư duy nhiếp ảnh chứ không phải để kiếm tiền. Thế nên sau khi học xong anh cũng chả có tấm ảnh nào hay ho để khoe hay để tự hào. Sau một lần công ty của anh gây nên một hiểu lầm với một vị khách hàng rất lớn. Khách hàng này mỗi tháng đem về cho công ty anh vài triệu đô la. Kết quả là khách hàng đó không tiếp tục ký hợp đồng với công ty anh nữa. Vài tuần sau lục lại được một tấm ảnh mà anh từng chụp vợ của anh khách hàng này trong lúc cùng đi du lịch với công ty. Tấm hình bắt một khoảnh khắc tự nhiên nhưng quyến rũ và quý phái của bà vợ. Anh đem tấm ảnh phóng to ra, lồng khung và đi tặng cho bà vợ. Mục đích chỉ là tặng bà chứ không có ý gì khác. Bà vợ nhận được thì vô cùng xúc động vì từ trẻ tới giờ bà bươn chải làm ăn cùng chồng mà chưa hề có tấm hình nào nghiêm túc để treo hết. Bà thực sự hạnh phúc và xúc động. Thế là bà lôi đầu ông chồng ra hành cho một trận sau đó bắt ông chồng phải tiếp tục ký hợp đồng với công ty anh bạn. Mỗi hợp đồng thường trị giá hàng triệu đô la và được ký liên tục mỗi tháng, do đó anh bạn học viên từ đó nổi tiếng với tấm hình trị giá hàng triệu đô. Ở trong công ty, anh cũng được thăng tiến cấp tốc. Nhân viên trong cùng tập đoàn công ty anh sau đó ai cũng bắt chước đi mua 1 cái máy ảnh xách theo đi làm. Và tất nhiên nhiều người trong đó cũng bắt chước đăng ký… đi học Bow101
Khi những đồng nghiệp của anh mua máy ảnh và đăng ký học Bow101 thì bản thân Bow cũng chả vui vẻ gì vì Bow nghĩ có thể một số bọn họ chưa chắc hiểu được vai trò của nhiếp ảnh. Bow nghĩ lớp học của Bow có thể sẽ không làm hài lòng họ nếu họ tiếp cận nhiếp ảnh như vậy.
Thế nhưng sau đó có một đồng nghiệp khác của anh này sau khi học Bow101 thì được tập đoàn cử sang một nước Châu Á để xây dựng nhà máy và mở thị trường. Những ngày đầu công ty bên đó phải tiếp cận nhiều đối tác lớn, liên quan đến chính quyền, tài phiệt ở đất nước đó. Công việc tiến triển rất khó khăn một phần do sự bảo thủ của người dân nước đó. Trong một dịp đám cưới của một nhà tài phiệt, anh bạn cựu học viên này năng nổ xách máy ảnh đi chụp 1 bộ phóng sự cưới cho nhà tài phiệt đó. Sau đó anh đem bộ ảnh về VN nhờ Bow góp ý. Bow ôm đầu than trời vì Bow nghĩ nó hoàn toàn không đúng chất lượng mà Bow mong muốn. Nó cũng chưa chắc nó phù hợp với tính cách và địa vị tầm vóc của gia đình tài phiệt kia. Thế nhưng điều kỳ diệu xảy ra là sau khi anh đem tặng cuốn album kia cho gia đình nhà tài phiệt. Họ đã vô cùng cảm động vì những khoảnh khắc nhẹ nhàng tình cảm mà anh đã chụp được, nó khác hẳn những hình ảnh màu mè bống bẩy nặng về hình thức mà những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nổi tiếng đã chụp cùng đám cưới đó. Sau ngày hôm đó gia đình nhà tài phiệt thường mời anh về nhà ăn cơm, họ coi anh như một người bạn thân thiết của gia đình. Và tất nhiên công việc của công ty anh tại đất nước đó cũng thuận lợi hơn bao giờ hết. Cho nên anh luôn coi bộ ảnh đó là bộ ảnh giá trị nhất mà anh từng chụp. Nó tương đương với nhiều triệu đô la số tiền mà công ty phải trả để đạt được các mối quan hệ như vậy.
Đến lúc này Bow thực sự nhân thức rõ hơn về vai trò và sức mạnh của nhiếp ảnh. Rằng nhiếp ảnh chính một công cụ để tương tác với con người, rằng nhiếp ảnh chính là ngôn ngữ là tiếng nói của người chụp để thể hiện suy nghĩ của mình. Những điều đó không hề là lý thuyết suông. Hai bạn mà Bow kể trên không hề toan tính với nhiếp ảnh. Hai anh bạn đó không hề ăn may. Mà cách tiếp cận nhiếp ảnh của hai anh đó thật sự rất đúng với bản chất của nhiếp ảnh. Bản chất về việc tương và giao tiếp. Khách hàng trân trọng hai anh không phải vì ảnh đẹp mà vì họ cảm nhận được suy nghĩ, tình cảm của người chụp qua những tấm ảnh. Do vậy việc tiếp cận nhiếp ảnh một cách tử tế và trung thực luôn luôn quan trọng. Và nó sẽ mang lại những giá trị to lớn mà nhiều người học và chụp theo trào lưu, chiêu trò ít khi nhận ra được.
Bow còn nhiều chuyện thú vị về các học viên Bow101 nữa, nhưng sẽ kể thêm vào lúc khác vậy
Facebook Comments