Phương Pháp Chụp Cưới như Twomann
Những năm gần đây Twomann Studio nổi lên trong giới hình cưới. Và được nhiều Newbie ngưỡng mộ. Là người có mối quan hệ với nhiều Photographer hàng đầu trên thế giới, Bow hiểu cộng đồng đó đang nghĩ gì và level họ tới đâu. Trong bài viết này Bow sẽ phân tích tất cả những kỹ thuật, những điểm mạnh cũng như điểm yếu và cả chiêu trò của Twomann để mọi người tham khảo. Sau đó lựa chọn có theo hay không thì tuỳ mọi người 🙂
Twomann là tên thương hiệu của cặp vợ chồng Lanny và Erika Mann. Cả hai là người Canada và sống tại thành phố nhỏ tại bang Alberta, Canada. Đây là một trong những nơi đẹp nhất thế giới với dãy núi Rocky Mountain huyền thoại. Nơi quanh năm có tuyết trên đỉnh núi và các mặt hồ xanh trong vắt. Chính vì vậy ảnh ngoại cảnh của họ luôn lung linh. Hai vợ chồng này xuất thân là dân leo núi chứ chả phải phóng viên ảnh báo chí gì như họ thường trả lời ở vài bài phỏng vấn.
Cũng như những Photographer khác muốn gây dựng hình ảnh cá nhân, và tạo niềm tin cho khách hàng. Họ thường up hình vợ con và giới thiệu về gia đình nhiều hơn. Kiểu Branding này thật ra bắt nguồn từ Fer Juaristi với câu nói cửa miệng: I’m a Father, a Husband and I’m a Photographer. Trong phần About của Fer cũng toàn up hình vợ con. Trong phần about của Sean Flanigan cũng up hình Melanie là bạn gái và sau này là vợ Sean. Twomann thì up cả clip hai đứa con và giới thiệu rằng thường tự giới thiệu là 4Mann. Chiêu này thường được nhiều Photographer bắt chước theo để tạo dựng hình ảnh cá nhân.
Nếu như Ben Chrisman được xem là người thầy, là người truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ photographer nổi tiếng khác trong đó có Daniel Aguilar, Fer Juaristi .v.v.v vì Ben Chrisman từng học đại học về Photojournalism và từng làm phóng viên viên ảnh và làm báo nhiều năm trước khi chuyển qua chụp cưới. Trong hình của Ben Chrisman có sự tinh tế nhất định thì Twomann chọn cách tiếp cận và cách chụp cưới khá là chiêu trò kỹ xảo. Tuy nhiên những chiêu trò đó không phải là không ấn tượng hay không có giá trị. Chỉ là tuỳ quan điểm của người xem.
Phóng sự cưới hay còn gọi là Wedding Documentary, Wedding Photojournalism chính là Story Telling , kể lại câu chuyện bằng ảnh. Vậy câu chuyện bạn kể như thế nào, nó có chân thực và cảm xúc hay không ? Hay nó chỉ là nơi để bạn phô trương chiêu trò kỹ xảo hay cường điều hoá mọi chuyện. Sở dĩ Ben Chrisman là người truyền nhiều cảm hứng cho các photographer khác trong mảng phóng sự cưới vì Ben ý thức rất rõ lúc nào thì màu sắc quan trọng, lúc nào biểu cảm quan trọng trọng việc “kể chuyện” bằng hình ảnh. Lúc nào nên chụp xa vừa đủ để miêu tả không gian, lúc nào nên chụp cận để nổi bật cảm xúc. Lúc nào nên có sự liên kết action -reaction, lúc nào nên có justaposed để đầy đủ thông tin, lúc nào nên có layers …. Còn Twomann vẫn khá công thức và chiêu trò. Twomann tự chọn cho mình cách tiếp cận chủ thể ” thô bạo” hơn, và ảnh hưởng nhiều bởi hai vợ chồng Amy và Tony Hoffer hồi xưa. Nhưng phàm cái gì làm dụng quá thì sẽ làm mất đi sự cảm xúc chân thật và nhẹ nhàng vốn có của một đám cưới, một sự kiện.
Sau đây là những chiêu chính mà Twomann hay áp dụng cho hình cưới của mình :
1. Get Close – Bám Sát:
Twomann gần như bám rất sát mọi chủ thể mọi sự việc. Rất tiếc từ Get Close này lại mang nghĩa đen chứ không phải nghĩa bóng đúng theo bản chất story telling của ảnh phóng sự. Twomann sử dụng các tiêu cự 16mm, 24mm và 35mm khá thường xuyên. Nếu như tiêu cự 35mm là một tiêu cự có thể điều tiết được kịch tính của sự việc , có thể chụp từ gần tới xa, thì Twoman sử dụng khá ít và thường chọn 16mm và 24mm rất nhiều trong phóng sự cưới. Với tiêu cự càng rộng kịch tính càng được đẩy mạnh hơn, hành động của chủ thể được cường điệu hoá lên một cách dữ dội. Một bàn tay đang đưa ra như một sự thể hiện biểu cảm thì Twomann bám vào rất sát để mọi thứ được chuyển động mạnh hơn cường điệu hơn.
Có người từng hỏi “đểu” Twomann với ẩn ý như như vầy: Nhiều người than phiền mày thích chụp cường điệu hoá mọi chuyện nên mày chụp quá bám sát gây mất tự nhiên cho CDCR và gây khó chịu cho quan khách, mày thấy sao ? Twomann trả lời đại khái như vầy: Tao không quan tâm, CDCR là người trả tiền cho tao , và tao chụp cho CDCR như vậy còn quan khách nghĩ gì kệ họ, tao mặc kệ. Ok trả lời không sai nhưng liệu đó có làm cho bạn suy nghĩ gì về cách “kể chuyện” story telling của Twomann hay không? Bạn tự có câu trả lời.
Bow từng nói về giá trị hình cưới rằng khi xem một bộ ảnh cưới Bow chỉ quan tâm bộ ảnh đó có đem lại cảm xúc nhẹ nhàng như chính mình đang có mặt tại không gian thời gian của đám cưới đó hay không, chứ Bow không đếm xem trong bộ ảnh đó có được bao nhiêu nhiêu tấm độc lạ. Thậm chí những tấm quá chiêu trò kỷ xảo và cường điệu lọt vào bộ ảnh còn làm cho Bow cảm thấy dị ứng và tụt mood . Những tấm đẩy kịch tính lên quá mạnh Bow xem cảm thấy mệt và chóng mặt. Bow thích những hình ảnh thể hiện rõ bản chất sự việc .
Cái khó nhất của người chụp phóng sự chính là chụp đám đông nhiều người. Để quan sát hành động của cả đám đông, cách quan sát để đặt họ vào khuôn hình và nắm bắt thần thái của họ trong khung cảnh ở đó mới là điều khó. Chứ chụp bám sát bằng 16mm và 24mm để đẩy mạnh kịch tính của 1 -2 nhân vật như Twomann thì rất nhiều người có thể làm được. Đó cũng là lý do vì sao mà những người như Ben & Erin Chrismann hay Davina & Daniel Kudish vẫn được sự kính nể vì sự tinh tế trong cách thể hiện ảnh có nhiều người, hoặc dù khi họ chụp action vẫn luôn cân bằng được giữa kịch tính và thông tin của những người xung quanh và không gian thời gian xung quanh. Mà hình như lúc trước Twomann có học Workshop của Davina và Daniel thì phải. Còn lúc Twomann đi học Foundation năm 2014 ( Khoá trước khoá của Khanh Ng một năm ) thì chính Ben Chrisman dạy cho Twomann về giá trị thực sự của documentary . Nhưng hình như Twomann vẫn thích chiêu trò và cường điệu mọi thứ hơn :))
Khi nói về Get Close này cũng không thể phủ nhận mặt tích cực của Twomann đó là việc di chuyển với cường độ cao để có thể bám sát lúc trên lúc dưới lúc gần lúc xa lúc phải lúc trái. Xem hình có thể nhận thấy được sự nổ lực này của họ. Còn việc họ áp đặt kịch tính qua nhiều vào hình ảnh thì rất dễ tạo ấn tượng. Ai nhìn vào cũng sẽ Wow một cái trước. Nhưng giá trị cảm xúc tới đâu thì tuỳ quan niệm hình ảnh.
2. Hand – Bàn tay
Bàn tay là một key chính từng được Khanh Ng giới thiệu trong buổi Workshop Wedding Photojournalism của Khanh Ng và Bow101. Cái key này thấy rõ ràng nhất trong hình ảnh của Twomann.
– Xét theo tâm lý học hành vi thì bàn tay thể hiện mọi biểu cảm và cảm xúc của nhân vật. Khi bạn bất ngờ thì bạn sẽ hả họng đưa bàn tay lên che miệng theo kiểu ” Oh my God, Oh my God !!! Khi bạn hồi hộp bạn sẽ đan chặt hai bàn tay vào nhau và đưa lên trước ngực. Khi bạn phấn khích bạn sẽ vươn cánh tay ra chỉ ngón tay lên trời, hoặc nắm bàn tay và cánh tay gồng lên theo kiểu Yeah để chứng tỏ sức mạnh và sự tự tin. Khi bạn mệt mỏi bạn dùng cánh tay áo để lau mồ hôi trên trán. Khi bạn cảm động thì người lớn tuổi sẽ đưa bàn tay lên ngực , người trẻ tuổi sẽ lau quẹt nước mắt bằng mu bàn tay .v.v.v. nói chung rất nhiều. Khi chúng ta chụp chúng ta quan sát gesture – cử chỉ của nhân vật đoán được cảm xúc để bắt khoảnh khắc đúng thời điểm. Và trong gesture thì bàn tay thậm chí cả cánh tay là sự thể hiện rõ ràng và đa dạng nhất. Và cũng chính sự xuất hiện của bàn tay đó trong tấm hình là cái thể hiện rõ nhất biểu cảm nhân vật. Thiếu vắng bàn tay trong tấm hình , người xem sẽ rất khó thấy được cảm xúc biểu cảm của nhân vật trong ảnh. Twomann luôn bám get-close luôn bám rất sát nhưng Twomann luôn biết mình bám vào đâu để biểu cảm rõ ràng hơn.
Bow thường chia sẽ rằng Bow là người giới thiệu những cái như WPJA, Fearless, ISPWP vào Việt Nam từ năm 2012 nhưng Bow chưa bao giờ tham gia vào các hội nhóm đó cũng như chưa bao giờ chụp tấm nào giống những tấm trên các website đó vì Bow có mối quan hệ với những người hàng đầu. Bow biết ai là người đưa ra được quan điểm mới, ai là người có sự ảnh hưởng lớn đến với những người khác. Ai chụp theo công thức chiêu trò. Ngày nay lên những Website đó hầu như bạn sẽ thấy rất nhiều hình giống nhau về bố cục, về ánh sáng, về màu sắc và thậm chí giống nhau cả biểu cảm. Sẽ khó cho một người không có định hướng và luôn nghĩ tới chiêu trò nhận ra đâu là giá trị thật của hình ảnh. Tuy nhiên nói như vậy không có nghĩa những gì họ làm giống nhau đều xấu đều không có giá trị. Nó tuỳ vào quan điểm của mọi người.
3. Cánh Tay Trong Ảnh Ngoại Cảnh.
Nếu như Hand – Bàn tay là cái thể hiện cảm xúc thì với một Gesture cử chỉ rộng hơn chính là cái họ luôn quan sát khi chụp ngoại cảnh. Ở đây Bow đưa thêm một quan niệm được rất nhiều Photograher hàng đầu áp dụng trong ảnh ngoại cảnh. Đó là Cánh Tay. Khái niệm này được Ben Chrisman nhấn mạnh và Twomann luôn tận dụng triệt để trong tất cả hình chụp ngoại cảnh của mình.
Ben Chrisman cho rằng trong ảnh ngoại cảnh thì hai cánh tay, nhất là cánh tay của chú rễ phải đang làm cái việc gì đó. Hai cánh tay có thể bỏ túi quần hay vung vẫy hay làm bất cứ thứ gì mà chú rễ thấy thoải mái, miễn đừng thả lỏng nó xuống và ép vào người vì lên hình sẽ thấy rất chán rất xìu. Twomann áp dụng tuyệt đối điều này vào ảnh của mình một cách tuyệt đối đến độ cứng ngắc. Dẫn đến rất nhiều hình ảnh biểu cảm không hoàn toàn lắng đọng cảm xúc hoặc tĩnh như nó xứng đáng được có cho phù hợp với khung cảnh. Đó cũng là những điều Bow từng phân tích khi trong khái niệm ” Moment & Scene” trước đây.
Nếu như Gabe McClintock, một Photographer đang hot về style Hipster từng có một phát biểu như vầy: Muốn chụp ra Hipster chỉ có lên núi mới chụp ra Hipster. Nhiều người “cực đoan” sẽ cho rằng đó là một phát biểu “cực đoan” . Bản thân Bow không đánh giá cao hình ảnh hay tư duy hình ảnh của Gabe McClintock, nhưng ta nên ghi nhận suy nghĩ đó của Gabe McClintock vì ta cũng hiểu rằng khi các cặp đôi được lên một ngọn núi cao với không khí trong lành, cảnh vật trải ra xa tầm mắt, con người sẽ có cảm giác dịu dàng và nhẹ nhàng lại. Các cặp đôi sẽ lắng đọng , yên bình hơn . Cái cách họ ôm nhau, nắm tay nhau, tương tác với nhau sẽ sâu lắng và cảm xúc hơn là đứng giữa thành phố.
Nói như vậy để mọi người ý thức được rằng chúng ta quan sát và chụp mọi thứ không phải là tuân theo một công thức một chiêu trò nào. Chúng ta tham khảo để hiểu mình hiểu người và tự trả lời câu hỏi : Ảnh như thế nào là có giá trị. Chỉ khi chúng ta trả lời được thì chúng ta mới có thể chụp ra được những tấm ảnh thật sự khác biệt và có giá trị. Bạn có thể tham khảo bài viết Trò Chuyện Về Posing Trong Ảnh Cưới để hiểu thêm về quan niệm của Bow.
Cùng xem vài ảnh cưới ngoại cảnh của Twomann mà Twomann áp dụng công thức của Christman nhé:
Còn tính viết thêm vài Key chính về ảnh phóng sự cưới của Twomann nữa mà làm biếng rồi. Thôi thì kết luận sớm vậy.
Tất nhiên không phải chỉ nhờ vài cái key ở trên mà tự nhiên Twomann có thể nổi đình nổi đám trong giới chụp cưới như hôm nay. Twomann còn rất nhiều phương pháp, nhiều quan điểm và nhiều cách tiếp cận khác nữa. Và không phải chỉ một mình hai vợ chồng Twomann mà còn rất nhiều Photographer khác , họ đều có những ưu điểm khác và cũng có nhiều khuyết điểm khác. Đơn giản chỉ vì họ cũng chỉ là những người chụp cưới, rất hiếm người trong bọn họ là người có tư tưởng nhiếp ảnh lớn với một kiến thức và độ từng trải để có thể đạt được sự tinh tế trong hình ảnh, mang lại cho hình ảnh một giá trị thật sự.
Bow có nhiều bộ ảnh gốc của Twomann và nhiều người nổi tiếng khác. Bow thấy được đâu là sự tiếp cận đúng bản chất và thấu hiểu sự việc , đâu chỉ là cố tình chứng tỏ bằng chiêu trò để có vài tấm highlight khoe hàng, còn lại coi nguyên bộ ảnh thấy trớt quớt :)) Có dịp Bow sẽ chia sẽ mấy bộ như vậy của Twomann sau :))
Trong giới hạn một bài viết Bow không thể nào liệt kê ra hết được những đặc trưng ưu – khuyết điểm dù là của một người chứ chưa nói tới nhiều người . Nhưng Bow tin qua bài viết phân tích vài ý chính về Twomann này , những ai còn mơ màng về công việc của mình cũng sẽ áp dụng hoặc rút ra được hướng giải quyết cho vấn đề của mình trong ảnh cưới.
Tất cả những photograher khác, phong cách khác, tư duy nhiếp ảnh và level khác đều được phân tích và hướng dẫn trong Lớp học Nhiếp Ảnh PHO-101. Tất cả các vấn đề bạn quan tâm về ngành cưới từ quy trình chụp, tiếp cận tương tác khách hàng, phương pháp kỹ thuật , rồi đèn đuốc này nọ, đến tạo dựng thương hiệu, đến phong cách trường phái cũng đều có trong lớp. Chứ viết kiểu này không biết viết tới bao giờ mới xong hết :)))
Add Comment